Mình quyết định nghỉ làm ở Uniqlo sau hơn 1 năm đi làm. Có rất nhiều lí do nhưng trên thực tế mình chỉ nói 1 lí do duy nhất khi mình xin nghỉ. Hầu hết các lí do đều là từ phía bản thân mình, mình cảm thấy mình không phù hợp với công việc bán quần áo ở Uniqlo.
Vậy tại sao ngay từ đầu mình lại chọn Uniqlo ư?
Quay lại thời điểm khoảng 2 năm về trước khi mình bắt đầu tìm việc làm thêm song song với công việc ở Starbucks. Đối với mình, việc hẹn phỏng vấn và được nhận vào làm ở Uniqlo là 1 điều mình cảm thấy tự hào về bản thân. Đối với du học sinh Nhật Bản, mình nghĩ Uniqlo là 1 nơi làm việc rất ổn định và giúp phát triển được năng lực giao tiếp tiếng Nhật 1 cách triệt để, nhất là tiếng Nhật trong kinh doanh. Đối với sinh viên đại học người Nhật Bản, Uniqlo cũng là 1 nơi giúp họ cải thiện được phong cách làm việc và có thể có lợi cho việc xin việc làm sau này nếu họ biết cách.
Đó là những gì mình đã nghĩ.
Nhưng có lẽ nó chưa đủ để mình có thể tiếp tục làm ở Uniqlo lâu dài hơn.
Mình nhận ra là mình không thể mua quần áo khi mà mình thấy không cần nó. Ở Uniqlo bắt buộc mặc đồng phục là hàng đang được bán tại cửa hàng, có nghĩa là đồ bạn đã mua không còn bán ở cửa hàng nữa, bạn không được mặc nữa. Tất nhiên là có trick để chọn những loại quần áo bán xuyên mùa hè hoặc xuyên đông. Nhưng việc mua quần áo khi mình thấy không cần nó làm mình cảm thấy khá stress. Hơn nữa, ngoài Uniqlo mình không còn để tâm đến nhưng brand khác luôn vì chỉ chăm chăm mua để mặc đi làm.
Mình nhận ra điều nữa là ở Uniqlo có quá nhiều thông tin cần phải nắm bắt để có thể tự tin đứng ở cửa hàng, chào đón khách và đáp ứng đúng yêu cầu của khách hàng. Nó nằm quá tầm kiểm soát của mình khi mình chỉ đi làm 2-3 buổi 1 tuần. Mình đứng ở phòng thay đồ gần 1 năm và trong suốt khoảng thời gian đó, hầu như mọi câu hỏi từ khách hàng mình trả lời bằng những thông tin đã nắm bắt, kinh nghiệm và đặc biệt là cảm tính. Mặc dù có rất nhiều thông tin cần phải biết nhưng mình không thể biết hết được, điều này khiến mình cảm thấy khá áp lực khi đi làm. Trước giờ vào làm có 30 phút để check những thông tin đó và xem video phổ biến về những event của ngày đi làm. Nhưng thực tế thì ngoài những thông tin trong ngày thì còn cả trong tuần, trong tháng, vvv
Gần đây mình thấy việc đứng ở quầy thanh toán, phải thanh toán cho 1 khách hàng trong 1 phút và phải đảm bảo nói to rõ ràng, nở nụ cười tươi trong vòng 3 tiếng đồng hồ, khiến mình như 1 con robot. Đây là sứ mệnh của những người làm trong ngành dịch vụ. Những cửa hàng khác đều có quầy thanh toán tự động nhưng do địa điểm của store là trong mall nên quầy thanh toán của cửa hàng mình vẫn cần nhân viên đứng. Nói chung quầy thanh toán ở Uniqlo có giúp tiếng Nhật của mình tốt lên vì mình phải nói liên tục những câu giống nhau y hệt trong 2-3 tiếng. Tuy nhiên thì mình thấy mình không cần tốt tiếng nhật theo cách nói đó.
Còn điều nữa đó là mình cảm thấy không thể phát triển hơn được nữa khi làm việc ở Uniqlo. Thay vì làm song song 2 công việc, mặc dù trước đó mình nghĩ nó sẽ thuận lợi hơn cho việc đi làm sau này, thì mình nên tập trung vào bên Starbucks vì mình phát triển được bản thân và có động lực đi làm hơn rất nhiều.
Mặc dù doanh thu bên Uniqlo x10 lần Sb trong 1 ngày nhưng liệu doanh thu có phải là thứ quan trọng nhất trên đời này hay không? Điều này thì chắc có lẽ sau này đi làm mình sẽ phải tự tìm câu trả lời.
Mình viết lại những dòng này để sau này khi mình bắt đầu giai đoạn đi xin việc làm chính thức ở Nhật thì mình sẽ không lặp lại những thất bại từ chính bản thân mình ra thêm lần nào nữa.
Còn mình đã nói gì với store manager khi xin nghỉ? Ở Nhật thường có văn hóa đó là kể cả khi nghỉ làm thì vẫn phải giữ hình ảnh tốt về bản thân. Mình đã nói là vì mình đang đi làm 3 việc cùng 1 lúc, hơn nữa du học sinh chỉ được đi làm 28 tiếng và mình bận việc học nên mình thấy mình nên nghỉ Uniqlo. Mình thấy mọi người trong store rất vui vẻ và giúp đỡ lẫn nhau nhưng do mình không hợp công việc nên mình đã quyết định nghỉ Uniqlo sau hơn 1 năm đi làm.
Comments